Mỗi người đều khác nhau về hình dáng bên ngoài nhưng đều giống nhau là ai cũng có 1 trái tim và dùng trái tim ấy để tin tưởng vào 1 thứ đc gọi bằng cái tên mang đầy chất lãng mạng "tình yêu"
PHẦN I: Ám ảnh
Ngôi nhà nhỏ nằm giữa một vườn cau rộng lớn của tôi có bốn thế hệ sinh sống- bốn thế hệ khốn khổ.
Bà ngoại là người lớn nhất trong gia đình. Với con cháu, ngoại là một người bà tuyệt vời, tuyệt vời nhưng cay nghiệt. Cách yêu thương con cháu của ngoại khiến chúng tôi thấy sợ, ở đây là dì tôi, và hai chị em tôi. Những nỗi đau khổ cơ cực trong quá khứ cứ ám ảnh ngoại, khiến ngoại không thể nào trở thành một người bà hiền hậu như trong những áng văn thơ nữa. Ngoại không biết kể chuyện cổ tích, không biết hát ru, không biết ôm ấp lấy những đứa cháu mà vỗ về. Trong kí ức của chúng tôi, từ ngày chúng tôi còn nhỏ, ngoại là người lạnh nhạt, hay đay nghiến mẹ và dì nhiều lắm.
Ngày đó còn nhỏ, tôi và chị Hai không hiểu tại sao ngoại lại đối xử với con gái đẻ của mình như thế? Và chúng tôi chỉ biết lặng lẽ nhìn những bữa cơm không lành, canh không ngọt trong ngôi nhà chỉ toàn đàn bà và trẻ con. Mẹ và dì Út lúc nào cũng im lìm trước những lời chửi rủa nhiếc mắng của ngoại. Thỉnh thoảng tôi thấy mẹ và dì ngồi khóc trong góc, còn quá nhỏ để được hỏi chuyện, và quá nhỏ để hiểu chuyện.
Mẹ ở nhà làm hàng thêu cùng dì. Mẹ tôi giống ngoại, nóng tánh nên mỗi khi bà ngoại mắng nhiếc, mẹ lại giận lây sang chị em tôi. Tôi thì chưa biết gì nên còn đỡ, chỉ có chị Hai là khổ. Nhất là hôm nào bé Bi quấy khóc là y như rằng nhà tôi lại bao trùm một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Bà ngoại ngồi ngoài vườn mà nói vọng vào tận nhà:
- Mày làm mẹ kiểu gì mà không giỗ cho bố nhỏ mày nín đi thế hả? Đã nói rồi mà còn cố tình rước cái của nợ ấy về.
Mẹ đang ngồi làm hàng thêu với dì cũng nêm vào một câu:
- Sao không cuốn xéo về bên đó mà cứ vạ vật ở đây hành hạ mẹ mày thế hả? Tao đã bảo không có thằng đàn ông nào đáng tin đâu mà mày cứ khăng khăng theo nó. Giờ thì sáng mắt ra chưa con.
- Kìa chị…- Dì xen vào, bênh chị tôi- Thằng nhỏ đang ốm, nó khóc là chuyện bình thường thôi mà.
- Dì biết gì mà nói. Ngày xưa không phải dì cứ nằng nặc xin cho nó theo thằng đó thì giờ nó đã không khổ. Năm ấy mà nghỉ học về lấy thằng Sơn làm bún ở xóm Gạch thì có phải đã ổn rồi không.- Mẹ bắt đầu chì chiết- Học với chả hành. Rồi về đây bắt nuôi báo cô nó thế này đây.
- Mày cũng thôi đi.- Ngoại át cả lời mẹ- Mày làm mẹ mà cũng có ra làm mẹ đâu mà đòi dạy nổi con. Cá không ăn muối cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư…
Trong nhà, mẹ khóc. Ở phòng trong, tiếng khóc của bé Bi cũng không át nổi cơn tức tưởi của chị Hai tôi.
Còn tôi, ngồi cời lửa nơi xó bếp, cũng đã đủ hiểu chuyện để bật thành tiếng khóc. Khóc cho những người đàn bà bất hạnh quanh tôi.
Bà ngoại cưới ông ngoại là theo sự sắp xếp của gia đình hai bên. Khi đó ngoại mới vừa tròn 17 tuổi. Ông ngoại không yêu bà, mà đem lòng yêu một người đàn bà ở làng bên, hơn ông đến 7 tuổi và góa chồng. Ngày mẹ tôi chào đời, ông ngoại vẫn còn ở bên cạnh người đàn bà đó, để mặc bà ngoại một mình vượt cạn. Bà ngoại cắn răng chịu đựng những lời bàn ra tán vào của làng xóm, một mực im lặng để giữ gìn danh tiếng cho chồng và gia đình chồng.
Ba năm sau, dì Út vừa chào đời thì ông ngoại theo người đàn bà đó lên vùng biên giới làm ăn, để mặc bà ngoại lại với căn nhà nhỏ và hai đứa con thơ. Bà tần tảo nuôi mẹ và dì ngần ấy năm tháng. Nên dù ngoại có cay nghiệt chừng nào, thì chúng tôi cũng được dạy phải kính trọng và yêu ngoại, vì đời ngoại đã khổ lắm rồi.
Mẹ tôi, không hiểu sao cũng không thể thoát khỏi cảnh như ngoại năm xưa. Mẹ quen bố tôi trong một lần đoàn văn công tỉnh xuống giao lưu văn hóa nghệ thuật với nhân dân trong xã. Bố tôi khi đó là phó đoàn văn công tỉnh, còn mẹ là người dẫn chương trình do xã cử ra để dẫn chương trình cho đêm văn nghệ đó. Tôi quên chưa nói, mẹ tôi đẹp lắm. Thế nên mẹ và bố yêu nhau ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên đó. Bà ngoại đã ngăn cản mẹ tôi, vì bà vốn không ưa những người đàn ông làm nghệ sĩ, vì họ thường rất trăng hoa và đa tình. Nhưng mẹ tôi yêu bố tôi nên nhất quyết theo bố lên tỉnh sống.
Chị Hai tôi ra đời giữa tình yêu đang đầy hương sắc của họ. Nhưng mọi chuyện chỉ vỡ lở ra khi một ngày nọ, khi mẹ đưa chị tôi về thăm ngoại, một người đàn bà tướng tá hung dữ, kéo theo mấy tên côn đồ đến nhà bà. Người đàn bà này, theo như ngoại tôi kể lại, chính là vợ cả của bố tôi. Thì ra bố tôi là người đi lăng nhăng bên ngoài bấy lâu dù đã có vợ và có chung với người phụ nữ đó hai mặt con.
Ngoại muối mặt với bà con hàng xóm lần đó. Nhưng thương con, ngoại không cho mẹ tôi trở lại căn nhà trên tỉnh nữa vì sợ người đàn bà hung dữ đó sẽ đến sinh chuyện. Lúc đó cũng là lúc mẹ mang thai tôi. Ngoại cấm cửa bố tôi mỗi lần ông về thăm ba mẹ con tôi. Chị Hai nói thời gian chị đi học trên tỉnh, chị có gặp bố vài lần. Bố không đáng ghét như ngoại và mẹ vẫn thường kể, nhưng bố vẫn đáng giận vì đã lừa dối mẹ nhiều năm trời như thế.
Hết mẹ tôi lại đến dì tôi, và lần này, sự căm ghét đối với đàn ông của ngoại và mẹ lên đến tột đỉnh. Dì đi làm công nhân trên tỉnh, bất chấp sự ngăn cản của ngoại và dì. Ngoại muốn dì ở lại và lấy một người đàn ông trong làng, một người đàn ông vừa lùn vừa đen, lại bị thọt một chân. Dì không yêu người đàn ông đó, nên đã trốn nhà lên phố làm công nhân nhà máy may. Trong thời gian đó, dì gặp và yêu dượng- một anh chàng công nhân cũng làm cùng công ty với dì. Hai người tất nhiên có dắt nhau về xin phép ngoại cho được cưới, và ngoại tôi đời nào đồng ý.
Ngoại và mẹ dùng mọi cách có thể để ngăn cản dì, nhưng dì vẫn quyết tâm lấy dượng. Ngày cưới của dì, ngoại và mẹ tôi thậm chí còn không lên dự, và chúng tôi tất nhiên cũng không được nhìn thấy dì trong ngày vu quy. Dì ngậm ngùi về nhà chồng trong con mắt dị nghị và bàn tán của bạn bè. Gia đình nhà chồng dì thì nghi hoặc về chuyện đó. Và những xích mích vụn vặt bắt đầu xảy đến khi dì lấy chồng được hơn một năm rồi mà vẫn không có con.
Vừa biết tin dì không thể có con, gia đình nhà chồng dì bắt dượng bỏ dì. Người đàn ông bạc nhược đó không còn lựa chọn nào khác là phải nghe theo gia đình. Dì lại xách va ly về nhà ngoại. Ngoại ngấm nguýt và đay nghiến dì có đến cả một năm trời liền. Cứ mỗi lần như thế, tôi lại thấy dì chạy ra bờ sông ngồi khóc. Cũng vì không thể có con nên dì yêu tôi lắm. Dì thường hay ra nhà trẻ đón tôi vào mỗi buổi chiều. Khi tôi học cấp 1, ngày nào dì cũng đạp xe đưa tôi đi học. Đi chợ, dì luôn mua quà cho tôi. Tôi nhớ khi bắt đầu học cấp 3, có hôm trời mưa, dì đạp xe lên tận trường huyện cầm áo mưa cho tôi. Nhìn dáng dì tất tả đạp xe về phía cơn dông, tôi ứa nước mắt.
Sống giữa những người bị ruồng bỏ như thế, chị Hai và tôi được giáo dục một cách nghiêm hắc, phải nói là hà khắc mới đúng. Trong thế giới của chúng tôi, đàn ông toàn là những người lọc lừa, xấu xa, dối trá. Ngoại và mẹ ngăn cấm tất cả những anh chàng đến chơi với chị tôi. Khi chị tôi có giấy gọi đi học trung cấp mầm non trên tỉnh, ngoại và mẹ cũng không cho chị đi mà muốn chị lấy anh Sơn làm bún ở bên xóm Gạch. Anh Sơn đó thì tôi biết, người đen như hòn than, khỏe mạnh, hơn chị Hai tôi 5 tuổi, nhà nghèo lắm. Anh hay qua trèo cau cho ngoại để bán. Đó là người duy nhất mà cả ngoại và mẹ tôi ưng ý.
Chị Hai thì một mực muốn đi học ở trên tỉnh. Dì tôi phải năn nỉ và phân tích mãi ngoại và mẹ mới xuôi. Trước khi cho chị tôi đi, ngoại và mẹ còn bắt chị hứa học xong sẽ về nhà lấy anh Sơn, rồi mới chịu để chị đi. Cuối tuần nào chị cũng phải về nhà chứ không được ở lại trên đó đi làm thêm như bạn bè khác. Mẹ tôi còn thỉnh thoảng bất chợt lên thăm chị vào ngày giữa tuần để kiểm tra và để yên tâm là chị không có dây dưa chuyện tình cảm với bất kì ai.
Nhưng chạy trời cũng không khỏi nắng, chị Hai yêu một anh bạn cùng trường. Chị giấu kĩ lắm vì biết thế nào ngoại và mẹ cũng phá cho bằng được. Nhà anh kia trên thành phố, nghe nói cũng giàu có lắm nên không chỉ bên phía gia đình tôi phản đối, mà cả gia đình anh ấy cũng không cho phép họ quen nhau. Hai người bí quá nên quyết định làm chuyện “gạo đã thành cơm” để không bị ai phản đối nữa. Chị tôi mang thai, nhưng anh kia thì bị gia đình đưa ra nước ngoài để cắt đứt chuyện của hai người. Ngoại và mẹ ép chị phá thai nhưng chị đã phải quỳ xuống xin giữ lại đứa bé, vì đó là tình yêu của anh chị. Hơn ai hết, chị tin anh sẽ không bỏ chị.
Không biết bao nhiêu lần phải ngậm ngùi trước ánh mắt của bà con làng xóm, bà tôi thậm chí chẳng bao giờ ra khỏi nhà nữa, suốt ngày luẩn quẩn ngoài vườn, lẩm bẩm những câu gì đó. Mẹ thì suốt ngày cáu gắt. Chỉ có dì là nhẹ nhàng chăm sóc chị Hai và bé Bi, đứa con trai bé bỏng mà chị mới sinh được bốn tháng. Đứa bé ấy, sinh ra giữa sự uất hận của những người đàn bà, nên cũng mang một cái tên đầy đau khổ: Nguyễn Thiên Hận.
[còn típ]
NHỮNG MÙA TRĂNG KHÔNG NGỦ
PHẦN I: Ám ảnh
Ngôi nhà nhỏ nằm giữa một vườn cau rộng lớn của tôi có bốn thế hệ sinh sống- bốn thế hệ khốn khổ.
Bà ngoại là người lớn nhất trong gia đình. Với con cháu, ngoại là một người bà tuyệt vời, tuyệt vời nhưng cay nghiệt. Cách yêu thương con cháu của ngoại khiến chúng tôi thấy sợ, ở đây là dì tôi, và hai chị em tôi. Những nỗi đau khổ cơ cực trong quá khứ cứ ám ảnh ngoại, khiến ngoại không thể nào trở thành một người bà hiền hậu như trong những áng văn thơ nữa. Ngoại không biết kể chuyện cổ tích, không biết hát ru, không biết ôm ấp lấy những đứa cháu mà vỗ về. Trong kí ức của chúng tôi, từ ngày chúng tôi còn nhỏ, ngoại là người lạnh nhạt, hay đay nghiến mẹ và dì nhiều lắm.
Ngày đó còn nhỏ, tôi và chị Hai không hiểu tại sao ngoại lại đối xử với con gái đẻ của mình như thế? Và chúng tôi chỉ biết lặng lẽ nhìn những bữa cơm không lành, canh không ngọt trong ngôi nhà chỉ toàn đàn bà và trẻ con. Mẹ và dì Út lúc nào cũng im lìm trước những lời chửi rủa nhiếc mắng của ngoại. Thỉnh thoảng tôi thấy mẹ và dì ngồi khóc trong góc, còn quá nhỏ để được hỏi chuyện, và quá nhỏ để hiểu chuyện.
Mẹ ở nhà làm hàng thêu cùng dì. Mẹ tôi giống ngoại, nóng tánh nên mỗi khi bà ngoại mắng nhiếc, mẹ lại giận lây sang chị em tôi. Tôi thì chưa biết gì nên còn đỡ, chỉ có chị Hai là khổ. Nhất là hôm nào bé Bi quấy khóc là y như rằng nhà tôi lại bao trùm một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Bà ngoại ngồi ngoài vườn mà nói vọng vào tận nhà:
- Mày làm mẹ kiểu gì mà không giỗ cho bố nhỏ mày nín đi thế hả? Đã nói rồi mà còn cố tình rước cái của nợ ấy về.
Mẹ đang ngồi làm hàng thêu với dì cũng nêm vào một câu:
- Sao không cuốn xéo về bên đó mà cứ vạ vật ở đây hành hạ mẹ mày thế hả? Tao đã bảo không có thằng đàn ông nào đáng tin đâu mà mày cứ khăng khăng theo nó. Giờ thì sáng mắt ra chưa con.
- Kìa chị…- Dì xen vào, bênh chị tôi- Thằng nhỏ đang ốm, nó khóc là chuyện bình thường thôi mà.
- Dì biết gì mà nói. Ngày xưa không phải dì cứ nằng nặc xin cho nó theo thằng đó thì giờ nó đã không khổ. Năm ấy mà nghỉ học về lấy thằng Sơn làm bún ở xóm Gạch thì có phải đã ổn rồi không.- Mẹ bắt đầu chì chiết- Học với chả hành. Rồi về đây bắt nuôi báo cô nó thế này đây.
- Mày cũng thôi đi.- Ngoại át cả lời mẹ- Mày làm mẹ mà cũng có ra làm mẹ đâu mà đòi dạy nổi con. Cá không ăn muối cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư…
Trong nhà, mẹ khóc. Ở phòng trong, tiếng khóc của bé Bi cũng không át nổi cơn tức tưởi của chị Hai tôi.
Còn tôi, ngồi cời lửa nơi xó bếp, cũng đã đủ hiểu chuyện để bật thành tiếng khóc. Khóc cho những người đàn bà bất hạnh quanh tôi.
Bà ngoại cưới ông ngoại là theo sự sắp xếp của gia đình hai bên. Khi đó ngoại mới vừa tròn 17 tuổi. Ông ngoại không yêu bà, mà đem lòng yêu một người đàn bà ở làng bên, hơn ông đến 7 tuổi và góa chồng. Ngày mẹ tôi chào đời, ông ngoại vẫn còn ở bên cạnh người đàn bà đó, để mặc bà ngoại một mình vượt cạn. Bà ngoại cắn răng chịu đựng những lời bàn ra tán vào của làng xóm, một mực im lặng để giữ gìn danh tiếng cho chồng và gia đình chồng.
Ba năm sau, dì Út vừa chào đời thì ông ngoại theo người đàn bà đó lên vùng biên giới làm ăn, để mặc bà ngoại lại với căn nhà nhỏ và hai đứa con thơ. Bà tần tảo nuôi mẹ và dì ngần ấy năm tháng. Nên dù ngoại có cay nghiệt chừng nào, thì chúng tôi cũng được dạy phải kính trọng và yêu ngoại, vì đời ngoại đã khổ lắm rồi.
Mẹ tôi, không hiểu sao cũng không thể thoát khỏi cảnh như ngoại năm xưa. Mẹ quen bố tôi trong một lần đoàn văn công tỉnh xuống giao lưu văn hóa nghệ thuật với nhân dân trong xã. Bố tôi khi đó là phó đoàn văn công tỉnh, còn mẹ là người dẫn chương trình do xã cử ra để dẫn chương trình cho đêm văn nghệ đó. Tôi quên chưa nói, mẹ tôi đẹp lắm. Thế nên mẹ và bố yêu nhau ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên đó. Bà ngoại đã ngăn cản mẹ tôi, vì bà vốn không ưa những người đàn ông làm nghệ sĩ, vì họ thường rất trăng hoa và đa tình. Nhưng mẹ tôi yêu bố tôi nên nhất quyết theo bố lên tỉnh sống.
Chị Hai tôi ra đời giữa tình yêu đang đầy hương sắc của họ. Nhưng mọi chuyện chỉ vỡ lở ra khi một ngày nọ, khi mẹ đưa chị tôi về thăm ngoại, một người đàn bà tướng tá hung dữ, kéo theo mấy tên côn đồ đến nhà bà. Người đàn bà này, theo như ngoại tôi kể lại, chính là vợ cả của bố tôi. Thì ra bố tôi là người đi lăng nhăng bên ngoài bấy lâu dù đã có vợ và có chung với người phụ nữ đó hai mặt con.
Ngoại muối mặt với bà con hàng xóm lần đó. Nhưng thương con, ngoại không cho mẹ tôi trở lại căn nhà trên tỉnh nữa vì sợ người đàn bà hung dữ đó sẽ đến sinh chuyện. Lúc đó cũng là lúc mẹ mang thai tôi. Ngoại cấm cửa bố tôi mỗi lần ông về thăm ba mẹ con tôi. Chị Hai nói thời gian chị đi học trên tỉnh, chị có gặp bố vài lần. Bố không đáng ghét như ngoại và mẹ vẫn thường kể, nhưng bố vẫn đáng giận vì đã lừa dối mẹ nhiều năm trời như thế.
Hết mẹ tôi lại đến dì tôi, và lần này, sự căm ghét đối với đàn ông của ngoại và mẹ lên đến tột đỉnh. Dì đi làm công nhân trên tỉnh, bất chấp sự ngăn cản của ngoại và dì. Ngoại muốn dì ở lại và lấy một người đàn ông trong làng, một người đàn ông vừa lùn vừa đen, lại bị thọt một chân. Dì không yêu người đàn ông đó, nên đã trốn nhà lên phố làm công nhân nhà máy may. Trong thời gian đó, dì gặp và yêu dượng- một anh chàng công nhân cũng làm cùng công ty với dì. Hai người tất nhiên có dắt nhau về xin phép ngoại cho được cưới, và ngoại tôi đời nào đồng ý.
Ngoại và mẹ dùng mọi cách có thể để ngăn cản dì, nhưng dì vẫn quyết tâm lấy dượng. Ngày cưới của dì, ngoại và mẹ tôi thậm chí còn không lên dự, và chúng tôi tất nhiên cũng không được nhìn thấy dì trong ngày vu quy. Dì ngậm ngùi về nhà chồng trong con mắt dị nghị và bàn tán của bạn bè. Gia đình nhà chồng dì thì nghi hoặc về chuyện đó. Và những xích mích vụn vặt bắt đầu xảy đến khi dì lấy chồng được hơn một năm rồi mà vẫn không có con.
Vừa biết tin dì không thể có con, gia đình nhà chồng dì bắt dượng bỏ dì. Người đàn ông bạc nhược đó không còn lựa chọn nào khác là phải nghe theo gia đình. Dì lại xách va ly về nhà ngoại. Ngoại ngấm nguýt và đay nghiến dì có đến cả một năm trời liền. Cứ mỗi lần như thế, tôi lại thấy dì chạy ra bờ sông ngồi khóc. Cũng vì không thể có con nên dì yêu tôi lắm. Dì thường hay ra nhà trẻ đón tôi vào mỗi buổi chiều. Khi tôi học cấp 1, ngày nào dì cũng đạp xe đưa tôi đi học. Đi chợ, dì luôn mua quà cho tôi. Tôi nhớ khi bắt đầu học cấp 3, có hôm trời mưa, dì đạp xe lên tận trường huyện cầm áo mưa cho tôi. Nhìn dáng dì tất tả đạp xe về phía cơn dông, tôi ứa nước mắt.
Sống giữa những người bị ruồng bỏ như thế, chị Hai và tôi được giáo dục một cách nghiêm hắc, phải nói là hà khắc mới đúng. Trong thế giới của chúng tôi, đàn ông toàn là những người lọc lừa, xấu xa, dối trá. Ngoại và mẹ ngăn cấm tất cả những anh chàng đến chơi với chị tôi. Khi chị tôi có giấy gọi đi học trung cấp mầm non trên tỉnh, ngoại và mẹ cũng không cho chị đi mà muốn chị lấy anh Sơn làm bún ở bên xóm Gạch. Anh Sơn đó thì tôi biết, người đen như hòn than, khỏe mạnh, hơn chị Hai tôi 5 tuổi, nhà nghèo lắm. Anh hay qua trèo cau cho ngoại để bán. Đó là người duy nhất mà cả ngoại và mẹ tôi ưng ý.
Chị Hai thì một mực muốn đi học ở trên tỉnh. Dì tôi phải năn nỉ và phân tích mãi ngoại và mẹ mới xuôi. Trước khi cho chị tôi đi, ngoại và mẹ còn bắt chị hứa học xong sẽ về nhà lấy anh Sơn, rồi mới chịu để chị đi. Cuối tuần nào chị cũng phải về nhà chứ không được ở lại trên đó đi làm thêm như bạn bè khác. Mẹ tôi còn thỉnh thoảng bất chợt lên thăm chị vào ngày giữa tuần để kiểm tra và để yên tâm là chị không có dây dưa chuyện tình cảm với bất kì ai.
Nhưng chạy trời cũng không khỏi nắng, chị Hai yêu một anh bạn cùng trường. Chị giấu kĩ lắm vì biết thế nào ngoại và mẹ cũng phá cho bằng được. Nhà anh kia trên thành phố, nghe nói cũng giàu có lắm nên không chỉ bên phía gia đình tôi phản đối, mà cả gia đình anh ấy cũng không cho phép họ quen nhau. Hai người bí quá nên quyết định làm chuyện “gạo đã thành cơm” để không bị ai phản đối nữa. Chị tôi mang thai, nhưng anh kia thì bị gia đình đưa ra nước ngoài để cắt đứt chuyện của hai người. Ngoại và mẹ ép chị phá thai nhưng chị đã phải quỳ xuống xin giữ lại đứa bé, vì đó là tình yêu của anh chị. Hơn ai hết, chị tin anh sẽ không bỏ chị.
Không biết bao nhiêu lần phải ngậm ngùi trước ánh mắt của bà con làng xóm, bà tôi thậm chí chẳng bao giờ ra khỏi nhà nữa, suốt ngày luẩn quẩn ngoài vườn, lẩm bẩm những câu gì đó. Mẹ thì suốt ngày cáu gắt. Chỉ có dì là nhẹ nhàng chăm sóc chị Hai và bé Bi, đứa con trai bé bỏng mà chị mới sinh được bốn tháng. Đứa bé ấy, sinh ra giữa sự uất hận của những người đàn bà, nên cũng mang một cái tên đầy đau khổ: Nguyễn Thiên Hận.
[còn típ]