DIỄN ĐÀN LỚP 12C3 THPT HUỲNH THỊ HƯỞNG
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
DIỄN ĐÀN LỚP 12C3 THPT HUỲNH THỊ HƯỞNG

WELCOME TO THE FORUMVI CLASSES 12C3 THPT HUỲNH THỊ HƯỞNG 2009-2010

Đăng Nhập

Quên mật khẩu



Statistics
Diễn Đàn hiện có 51 thành viên
Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: manhcuong

Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 4547 in 229 subjects

You are not connected. Please login or register

cứ đi là sẽ đến!!!

5 posters

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1cứ đi là sẽ đến!!! Empty cứ đi là sẽ đến!!! Thu Oct 20, 2011 10:17 pm

anna.tran

anna.tran

Tình yêu thì ko fân biệt tuổi tác đúng ko các bạn, như đôi bạn trong câu chuyện này dù trãi wa nhiều ngăn cách nhưng họ cũng đến được với nhau. mình mong các bạn cũng luôn có một niềm tin vào tình yêu của mình nhé!!!!
CỨ ĐI LÀ SẼ ĐẾN
cứ đi là sẽ đến!!! 2Q==

Tôi quen Nguyên nhiều năm về trước trong một lớp học vẽ ở Cung Thiếu nhi Thành phố. Năm ấy tôi 5 tuổi, Nguyên 7 tuổi. Ấn tượng của tôi về Nguyên khi đó là một bà chị lớn, gầy, hơi đen nhưng có hai má lúm đồng tiền rất duyên. Buổi học đầu tiên, Nguyên đã chìa cho tôi mượn cục gôm hình chú mèo màu hồng dễ thương. Từ đó, tôi và Nguyên chơi thân với nhau.

Nhà Nguyên ở trong hẻm nhỏ cách nhà tôi chừng hơn 100 mét nên tôi thường trốn mẹ qua nhà Nguyên chơi. Trước cửa nhà Nguyên có một cây bàng lớn và chúng tôi thường chơi dưới bóng cây đó. Tôi còn nhớ một lần, lúc đang chơi trò cô giáo dạy học sinh, tất nhiên Nguyên là cô giáo vì Nguyên đã học lớp 3, còn tôi mới học lớp 1, một con sâu từ trên rơi xuống cuốn vở của Nguyên. Nhìn thấy con sâu, Nguyên khóc thét lên chạy núp sau lưng tôi. Còn tôi, tệ hại hơn, vừa nhìn vào đó tôi lăn ra ngất xỉu làm cho cả nhà Nguyên một phen hoảng loạn, còn mẹ sau đó cấm tôi ra ngoài chơi có đến mấy tuần. Trong mắt Nguyên, tôi là một thằng bé luôn yếu đuối và sợ hãi như thế.

Vì học chung trường tiểu học, nên tôi thường lẽo đẽo theo Nguyên trong giờ ra chơi. Các cô bạn của Nguyên, chấp nhận tôi chơi chung khi họ phát hiện ra rằng, tôi thích hợp để đóng vai chú rể trong trò chơi đám cưới, hoặc đóng vai học trò trong trò dạy học, vai hoàng tử trong trò giải cứu công chúa khỏi tay các mụ phù thủy. Tôi lần lượt làm chú rể của tất cả các cô bạn của Nguyên, và cả của Nguyên nữa. Phải nói là tôi đóng kịch rất tài nên các bà chị lớn ấy tranh nhau đòi làm cô dâu của tôi. Lần Nguyên làm cô dâu, tôi đã nắm tay Nguyên và nói rằng:

-Sau này Nhím sẽ cưới chị Nấm nhé!

Nhím là tên gọi ở nhà của tôi, còn Nấm là tên của Nguyên. Tất nhiên câu nói này nằm ngoài kịch bản, và vì thế tôi bị các “bà vợ” kia phản đối mãnh liệt vì tôi thiên vị. Đấy, từ nhỏ tôi đã hiểu thấu rằng thực ra nhiều vợ chẳng có gì thú vị cả mà lại còn vô cùng phiền phức mỗi khi các “bà” ganh tị nhau.

Lên cấp 2, Nguyên lớn phổng lên, trắng ra, trong khi tôi vẫn còn là một thằng nhóc cao không tới tai Nguyên. Nguyên có thêm nhiều bạn ở trường, trong đó có cả những anh chàng to con lúc nào cũng sẵn sàng mua kem, sữa chua cho Nguyên, đến nhà chở Nguyên đi học. Nguyên không cho tôi gọi Nguyên là Nấm nữa, mà phải gọi là “chị Nguyên” trước mặt mọi người. Tôi buồn không bao lâu, bởi vì tôi lại có thêm nhiều cô bạn mới khác, nhiều bài học thú vị hơn, và cái chính là tôi ghét bị gán cho là “cái đuôi” của Nguyên như mấy anh bạn cùng lớp của Nguyên hay chế giễu. Mới lớp 7 mà tôi đã biết cái gọi là “sĩ diện đàn ông” nó cao như thế nào.

Tôi vào cấp 3 cũng là lúc Nguyên ráo riết ôn thi Đại học. Lúc này, tôi đã bắt đầu dài nhẳng ra, gầy đi, nhưng thật may cho tôi là không bị nổi mụn trứng cá như mấy thằng chiến hữu. Tôi phải thừa nhận là tôi rất đẹp trai, và không ít các cô bạn cùng lớp muốn làm thân với tôi. Tôi thường qua nhà chở Nguyên đi học ôn thi Đại học và đón Nguyên về mỗi buổi tối. Có một lần, vì mải đi dự sinh nhật cô bạn cùng lớp mà tôi quên cả nhiệm vụ đón Nguyên làm cô ấy phải gọi người đi đón. Nguyên giận tôi hơn một tuần mặc cho tôi năn nỉ xin lỗi.

Lên lớp 12, Nguyên học đại học năm 2, còn tôi bắt đầu có bạn gái. Nàng chính là người mà dạo trước tôi đi dự sinh nhật và bỏ mặc Nguyên ở lớp ôn thi Đại học. Nàng rất xinh, là hot girl của trường nên bao nhiêu thằng trồng cây si. Tôi hỉ hả với việc chỉ mình tôi lọt vào mắt xanh của nàng. Nhưng Valentine năm đó, tôi lại đến nhà Nguyên, lý do vì Nguyên vừa chia tay bạn trai và đang rất buồn. Chúng tôi ăn bắp rang bơ và xem phim hài cả buổi tối cùng nhau.

Sau Valentine, tôi và bạn gái chia tay. Nàng không thể chấp nhận được việc tôi từ chối đi chơi với nàng trong ngày quan trọng đó vì lý do bận học. Tôi không buồn lâu chuyện đó, vì Nguyên vẫn ở bên tôi. Đối với tôi, tôi có thể có người này hoặc không, nhưng tôi không thể không có Nguyên.
cứ đi là sẽ đến!!! 9k=


Cứ thế, tôi và Nguyên lớn lên và đi cạnh nhau trong nhiều năm. Mỗi lần Nguyên buồn tôi đều vứt bỏ hết tất cả để đến bên cô ấy, dù chỉ là lang thang cùng nhau cả ngày, hay cười như điên dại cùng nhau trong sân trượt pa-tanh. Chúng tôi đối với nhau trên mức tình bạn, nhưng lại không thể gọi là tình yêu. Tôi cũng không hiểu lý do tại sao, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ ngỏ lời với cô ấy. Giữa những vững chãi trong mối quan hệ của hai đứa, tôi vẫn nhận ra một sự mỏng manh vô hình. Tôi không dám vượt qua cái ranh giới mong manh đó, vì tôi sợ nó sẽ vỡ, và tôi mất Nguyên, trên cả phương diện tình yêu lẫn tình bạn.

Tôi, chưa bao giờ yêu ai được quá 6 tháng. Trong mắt người ngoài, tôi là kẻ đa tình, đào hoa. Chẳng có ai hiểu nổi nguồn cơn trong ấy. Nguyên cứ ở đó, tận sâu trong lòng tôi khiến cho không một cô gái nào có thể len vào nổi. Là tôi không chưa đủ yêu họ, hay là tôi đã quá yêu Nguyên, tôi cũng không biết. Tôi chưa bao giờ nghĩ là tôi yêu Nguyên, nhưng hình như sự thật còn hơn thế.

Đúng là tôi yêu Nguyên, còn hơn cả tưởng tượng của tôi. Nhưng tôi chỉ nhận ra điều đó vào ngày Nguyên nói Nguyên sẽ xuất ngoại. Không phải là đi du học, mà là ra nước ngoài sống. Nguyên sẽ xa tôi một thời gian dài, hoặc là mãi mãi. Tôi đứng trên cầu thật lâu, cho gió tràn ào ào vào ngực, qua tóc, qua đôi mắt hoang mang, cho đến khi một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào tay tôi, tôi mới nhận ra rằng Nguyên vẫn đang đứng cạnh tôi chờ đợi.

Nụ cười của Nguyên như một mũi kim chọc thẳng vào tim tôi khiến tôi càng bức bối. Tôi chưa bao giờ dám chìa tay ra nắm lấy tay Nguyên, thì làm sao tôi đủ dũng cảm để níu giữ Nguyên ở lại.

-Nguyên đi thật sao?

-Ừ.

Nguyên cũng chẳng có ý kiến gì khi tôi bỏ đi chữ “chị” trước tên cô ấy.

-Không về nữa sao?

-Có lẽ thế. Nhưng khi nào Nhím lấy vợ, chị nhất định sẽ về.- Nguyên nhìn tôi cười.

Tôi ghét nụ cười đó, vì nó làm cho tôi có cảm giác Nguyên đang vạch rõ ranh giới và khoảng cách của chúng tôi. Tôi nuốt nước bọt. Đắng ngắt.

-Vậy Nguyên…

Nhìn vào mắt Nguyên, câu nói dừng ngay lại nơi đầu lưỡi tôi, không thể bật ra nữa. Cô ấy dường như đang van nài tôi đừng nói gì cả lúc này.

-Thôi vậy…- Tôi nắm tay đấm nhẹ lên thành cầu.

-Ừ.- Nguyên trả lời tôi như đã hiểu tất cả những gì tôi muốn nói vậy.

Tôi muốn gào lên với Nguyên rằng nếu đã quyết tâm đi, thì tại sao Nguyên vẫn ở trong đó, vẫn trốn trong sâu thẳm trái tim tôi, không chịu rời đi? Tôi sẽ phải làm gì khi không có Nguyên? Ai sẽ đi xem phim cùng tôi mỗi khi tôi buồn chán? Ai sẽ đi lòng vòng phố xá cùng tôi mỗi ngày trời mưa? Ai sẽ ngồi cùng tôi cả ngày ở một quán café nào đó hay một quán sách nào đó? Tôi chưa bao giờ làm những việc đó cùng ai ngoại trừ Nguyên cả. Nguyên bỏ lại tôi với hỗn độn buồn vui mà đi như thế được sao?

Tôi có ngàn vạn cơ hội để nói cho Nguyên hay những tình cảm hỗn loạn trong đầu tôi nhưng chẳng bao giờ tôi nói được. Tôi- trong mắt Nguyên có lẽ luôn chỉ là một thằng nhóc to xác mà thôi. Chắc sẽ chẳng bao giờ Nguyên biết được tình cảm tôi dành cho Nguyên thế nào. Tôi nên để cô ấy yên yên ổn ổn mà đi, đúng không?

Ngày Nguyên lên máy bay, tôi mê mệt trong một giấc ngủ dài đầy mộng mị vì men cay. Không phải là lần đầu tiên trong đời tôi uống rượu, nhưng tôi đã say như chưa bao giờ được say.

Trong cơn mơ, tôi thấy tôi được ôm Nguyên ngủ.

Tôi chưa kịp lấy vợ thì Nguyên trở về Việt Nam, khoảng ba năm sau vì mẹ cô ấy bị bệnh nặng. Nguyên về cùng với một đứa bé, nó bắt đầu biết nói, và nó gọi Nguyên là mẹ. Đất dưới chân tôi như sụt lún. Nguyên lấy chồng nhanh vậy sao? Nguyên có con với ai? Người đàn ông đó có tốt hay không? Tại sao Nguyên không báo về gia đình? Bao nhiêu câu hỏi chớp nhanh qua trong đầu tôi khi tôi đứng trước mặt mẹ con Nguyên.

Nguyên không giải thích gì mặc cho họ hàng căn vặn bao nhiêu, ngoài việc cô rất vui khi làm một single mom, và cô ấy hoàn toàn ổn với đứa bé. Con bé tên Dương, một cái tên rất đẹp. Tôi dành nhiều thời gian cho mẹ con cô ấy, nhưng không bao giờ tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra với Nguyên, tôi biết Nguyên cần thời gian để quên đi chuyện gì đó không vui.

Bất chấp sự phản đối từ gia đình, tôi cầu hôn Nguyên. Tôi yêu Nguyên, yêu bé Dương và muốn che chở cho hai mẹ con cô ấy. Sau nhiều tháng ngày kiên trì, cuối cùng Nguyên cũng nhận lời làm vợ tôi.

cứ đi là sẽ đến!!! Z
-o0o-


-Bố, ai trong ảnh cưới của bố mẹ thế, có phải là con không?

-Ừ, Nhím đấy.

-Bố, thế sao không có chị Dương? Chị Dương đâu?

-Chị Dương lúc đó đang đi chơi với bà nội.

-Chị Dương hư quá!

Cô con gái nhỏ ôm cuốn album ảnh cưới của chúng tôi và cười khanh khách. Tôi ngoái nhìn vợ đang nấu ăn trong bếp, nàng cười đáp lại tôi. Ở đầu cuốn album này, tôi nhớ có 1 dòng chữ do chính tay nàng viết vào: “Cứ cho đi rồi bạn sẽ nhận lại, cứ tìm đi rồi bạn sẽ tìm thấy, cứ gõ cửa đi cửa sẽ mở cho bạn!”

-o0o-


Có một bí mật mà không ai biết...

Nguyên tỉnh giấc, ngoài trời chưa sáng rõ. Bên cạnh cô, Quân vẫn ngủ say. Vòng tay anh vẫn ôm chặt lấy cô như thể sợ cô sẽ chạy mất. Nguyên bần thần nhớ lại những giây phút đã trải qua cùng Quan đêm qua! Cô yêu Quân, và cô không hối hận với việc đó.

Cô không thể nói với Quân rằng cô đã yêu Quân, từ bao giờ thì cô cũng không biết. Hình như, từ khi cô phát hiện ra Quân không còn là một cậu nhóc hay khóc nhè, suốt ngày lẽo đẽo theo mình khắp nơi, mà là một người đàn ông với bàn tay rất to và rất ấm, luôn làm cô cười khi cô buồn, và chưa bao giờ cho cô có một phút cô đơn. Nhưng, Nguyên không thể nói ra tất cả những điều đó được. Quân không phải để dành cho cô.

Nguyên cho rằng chỉ có thể đi ra khỏi vùng trời của Quân, vùng trời chung của hai đứa thì cô mới quên được tất cả. Thế nên cô quyết định ra đi...

8h sáng nay, cô sẽ lên máy bay...

2cứ đi là sẽ đến!!! Empty Re: cứ đi là sẽ đến!!! Sun Dec 11, 2011 3:26 pm

884243

884243

đăng gi mà dài dữ dạ!! ai rảnh đâu mà đọc chèn kêke

3cứ đi là sẽ đến!!! Empty Re: cứ đi là sẽ đến!!! Mon Dec 12, 2011 8:13 am

nganngan

nganngan

k doc thi co nguoi khac doc ,,wo d wa,,,cung xuc dong lam chu.ac

4cứ đi là sẽ đến!!! Empty Re: cứ đi là sẽ đến!!! Tue Dec 13, 2011 8:50 pm

mrvoduyen

mrvoduyen
Admin

thanks Tr nha, bài hay lắm, mai t sẽ đọc 50% còn lại, ôm ghệ sáng giờ hại não quá rồi, ngủ thôi

http://gackiem.com

5cứ đi là sẽ đến!!! Empty Re: cứ đi là sẽ đến!!! Wed Dec 14, 2011 9:01 am

diemhuong

diemhuong

Thấy gum wa ah! Hihi dạo nj sg lạnh lém ước gì mình được như anh ấy te hak.........

6cứ đi là sẽ đến!!! Empty Re: cứ đi là sẽ đến!!! Wed Dec 14, 2011 10:57 am

mrvoduyen

mrvoduyen
Admin

vừa ắm vừa thơm lại mềm mềm

http://gackiem.com

7cứ đi là sẽ đến!!! Empty Re: cứ đi là sẽ đến!!! Wed Dec 14, 2011 7:24 pm

diemhuong

diemhuong

Amin ah! Nhìn lại nội qui.............

8cứ đi là sẽ đến!!! Empty Re: cứ đi là sẽ đến!!! Thu Dec 15, 2011 9:18 am

mrvoduyen

mrvoduyen
Admin

à à a só rỳ quên mất, dạo này học nhiều hại não quá

http://gackiem.com

9cứ đi là sẽ đến!!! Empty Re: cứ đi là sẽ đến!!! Sat Dec 17, 2011 8:49 am

nganngan

nganngan

coi chung bi dien lun az...kaka

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết